Open top menu
Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Lớp 9. Tôi ngồi trong lớp học và nhìn cô gái ngồi trước mình. Với tôi, cô ấy là “người bạn thân nhất: Tôi nhìn cô ấy rất lâu, nhìn những sợi tóc mỏng như tơ của cô ấy, và tôi ước gì… cô ấy là của mình. Cô ấy không biết gì về tình yêu của tôi, tôi biết rõ điều ấy. Cuối buổi học, cô ấy quay xuống nhìn tôi và mỉm cười. Tim tôi như thắt lại, nhưng cô ấy chỉ hỏi mượn tôi cuốn tập với những bài giảng mà cô ấy đã vắng mặt mấy ngày trước. Tôi đưa nó cho cô ấy. Cô ấy nói “Cám ơn bạn” và lại mỉm cười. Tôi khao khát biết nhường nào được nói với cô ấy: “Ước gì chúng ta không chỉ là bạn”. Tôi yêu cô ấy, tôi cảm thấy điều đó rõ ràng đến thế nào trong trái tim mình. Nhưng tôi ngượng và tôi không biết vì sao mình lại ngượng.

Lớp 10. Chuông điện thoại reo vang. Đầu kia của máy là cô ấy. Cô ấy khóc và giữa những tiếng thổn thức, tôi nghe thấy cô ấy nói rằng tình yêu của cô ấy làm cho trái tim cô ấy tan vỡ. Cô ấy xin tôi hãy ghé nhà cô ấy, vì cô ấy không muốn ngồi khóc một mình. Và tôi đã đến. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế salon và xem phim. Sau hai tiếng đồng hồ xem phim và ăn hết gần chục bịch bim bim cô ấy nói muốn đi ngủ. Cô ấy nhìn tôi và nói “Cám ơn” và cô ấy mỉm cười. Tôi khao khát biết nhường nào được nói với cô ấy: “Ước gì chúng ta không chỉ là bạn”. Tôi yêu cô ấy, tôi cảm thấy điều đó rõ ràng đến thế nào trong trái tim mình. Nhưng tôi ngượng và tôi không biết vì sao mình lại ngượng.

565bf3770df93851028b4862
Lớp 11. Còn một ngày nữa là đến ngày lễ Tình nhân, cô ấy đợi tôi ở cửa lớp và nói: “Bạn trai mình đi chơi xa với gia đình rồi. Mình không muốn tủi thân vào ngày này. Bạn sẽ đi ăn kem với mình nhé”. Tôi cũng chưa có cô bạn gái của mình. Vả lại từ hồi lớp 7, chúng tôi đã hứa sẽ luôn luôn giúp đỡ nhau. Vì thế, chúng tôi đã cùng nhau đi ăn kem “như những người bạn” Vào buổi tối hôm đó, sau khi cùng nhau đi dạo và ăn kem, tôi đứng trước mặt cô ấy, trong con hẻm nhỏ, gần nhà cô ấy. Tôi thấy cô ấy mỉm cười và nhìn tôi bằng đôi mắt trong như pha lê. Tôi đã ao ước biết nhường nào, rằng cô ấy là của tôi. Nhưng cô ấy không nhận ra điều đó, tôi biết là như thế. Sau đó cô ấy nói: “Đi chơi với bạn thật là vui, cám ơn bạn!” Và cô ấy mỉm cười, dịu dàng nhưng rất buồn. Tôi nghĩ, cô ấy buồn vì người bạn trai đi xa, quên ngày lễ Tình nhân. Còn tôi… Tôi khao khát biết nhường nào được nói với cô ấy: “Ước gì chúng ta không chỉ là bạn”. Tôi yêu cô ấy, tôi cảm thấy điều đó rõ ràng đến thế nào trong trái tim mình. Nhưng tôi ngượng và tôi không biết vì sao mình lại ngượng.

Ngày ra trường. Ngày trôi đi, rồi tuần trôi đi, rồi tháng trôi đi. Chưa kịp tính đếm thì đã tới ngày tốt nghiệp. Tôi nhìn cô ấy xinh đẹp như một thiên thần cười nói và khóc, chia tay với bạn bè. Tôi đã ao ước biết nhường nào, rằng cô ấy là của tôi. Nhưng cô ấy không nhận ra điều đó, tôi biết là như thế.Trước khi chia tay nhau, cô ấy tiến đến gần tôi, trong chiếc áo dài trắng thiên thần và cô ấy chợt khóc khi tôi muốn nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy cúi đầu và nói nhỏ: “Bạn là người bạn tốt nhất của mình, cám ơn bạn”. Tôi khao khát biết nhường nào được nói với cô ấy: “Ước gì chúng ta không chỉ là bạn” Tôi yêu cô ấy, tôi cảm thấy điều đó rõ ràng đến thế nào trong trái tim mình. Nhưng tôi ngượng và tôi không biết vì sao mình lại ngượng.

Một vài năm trôi qua. Tôi ngồi trong đám cưới của cô ấy. Cô ấy đi lấy chồng. Tôi không nhìn thấy gì hết ngoài nụ cười rạng rỡ của cô ấy và với nụ cười ấy, cô ấy xa dần, khỏi tôi, bước vào cuộc sống mới với một người khác. Tôi đã ao ước biết nhường nào, rằng cô ấy là của tôi. Nhưng cô ấy không nhận ra điều đó, tôi biết là như thế. Nhưng trước khi buổi lễ kết thúc, cô ấy tiến lại gần tôi và nói: “Bạn đã tới dự đám cưới. Cám ơn!” và cô ấy mỉm cười dịu dàng. Tôi khao khát biết nhường nào được nói với cô ấy: “Ước gì chúng ta không chỉ là bạn” Tôi yêu cô ấy, tôi cảm thấy điều đó rõ ràng đến thế nào trong trái tim mình. Nhưng tôi ngượng và tôi không biết vì sao mình lại ngượng.

Đám tang. Năm tháng trôi qua. Tôi cúi xuống nhìn cô ấy trong quan tài, cô gái luôn là người bạn tốt nhất của tôi. Người ta đã đưa cho tôi cuốn nhật ký mà cô ấy viết từ thời còn đi học. Trong đó có một trang thế này: Tôi nhìn anh ấy và ao ước biết nhường nào, rằng anh ấy là của tôi, nhưng anh ấy không nhận ra tình yêu của tôi. Tôi khao khát biết nhường nào được nói với anh ấy: “Ước gì chúng ta không chỉ là bạn” Tôi yêu anh ấy, tôi cảm thấy điều đó rõ ràng đến thế nào trong trái tim mình. Nhưng tôi ngượng và tôi không biết vì sao mình lại ngượng. Tôi ước gì anh ấy nói với tôi, rằng anh ấy yêu tôi!!!”

Để có được hạnh phúc, ước gì một trong hai người có thể nói, chỉ ba từ thôi…

Tagged
Different Themes
Written by Lovely

Aenean quis feugiat elit. Quisque ultricies sollicitudin ante ut venenatis. Nulla dapibus placerat faucibus. Aenean quis leo non neque ultrices scelerisque. Nullam nec vulputate velit. Etiam fermentum turpis at magna tristique interdum.

0 nhận xét